Chủ Nhật, 6 tháng 12, 2015

Thứ Bảy, 5 tháng 12, 2015

Danh ngôn về thầy cô.

“Trọng thầy mới được làm thầy”– Ngạn ngữ Trung Quốc



“Một gánh sách không bằng một người Thầy giỏi”- Ngạn ngữ Trung Quốc

“Thầy giáo là đường tinh, học sinh là đường đã lọc” - Ngạn ngữ Ba Tư

“ Một ông thầy mà không dạy cho trò được việc ham muốn học tập thì chỉ là đạp búa trên sắt nguội mà thôi.” – Horaceman

“Người cha chính là thầy dạy đầu tiên của đứa trẻ” - T. Thore 

“ Nào có ai dạy giỏi hơn con kiến, thế mà nó chẳng cần nói một lời nào.” -Benjamin Franklin

"Sự gương mẫu của người thầy giáo là tia sáng mặt trời thuận lợi nhất đối với sự phát triển tâm hồn non trẻ mà không có gì thay thế được."– Usinxk

"Dưới ánh mặt trời không có nghề nào cao quý hơn nghề dạy học ." -Comenxki

"Không thể trồng cây ở những nơi thiếu ánh sáng, cũng không thể nuôi dạy trẻ với chút ít nhiệt tình." - Can Jung

"Giáo dục như ánh thái dương phản chiếu cả đến những gian nhà cỏ thấp bé, mái tranh của con nhà nghèo ." - Pestalogi

"Nhiệm vụ quan trọng nhất của một nền văn minh là dạy con người biết tư duy." - Edison

Thứ Sáu, 4 tháng 12, 2015

Truyện ngắn - Mùa hạ nhớ - Chi đoàn 12C11

Mùa hạ nhớ


Chiều nay mưa bỗng ào ạt kéo về những hạt nặng trĩu. Một buổi chiều giăng ướt những con đường đang sang mùa hạ . Mưa! Nghe cũng biết nỗi buồn như đang nhỏ giọt . Không mưa nơi ấy có ồ ạt và thấm nỗi buồn như mưa nơi đây không nhỉ ? Một buổi chiều mùa hè nữa đã đến, nhưng đối với lũ chúng tôi một năm nay đã là mùa hạ không ồn ào mà lặng lẽ và buồn đến lạ lùng. Tôi đã ao ước đón mùa hạ cuối với những niềm khao khát và chờ đợi cho giờ phút thăng hoa cuối cùng nơi giảng đường học trò quen thuộc.


Tôi đã có những buổi chiều ngồi ngắm mưa mùa hạ cuối , luống cuống những bánh xe quay nhanh trong cơn mưa đầu mùa vội vã. Một quãng đường hờ hững với những kí ức mong lung quá.Cây phượng già cuối trước hiên nhà hàng xóm cứ nở mãi không thôi. Không như lũ bạn trong lớp vẫn thường lăn mình vào những cuộc trò chuyện tập thể , hay lúi cúi vào những tập truyện tranh thú vị . Tôi khép mình vào 1 chỗ và bắt đầu truyền tay nhau lưu bút với lũ bạn cùng lớp.

Đang quanh quẩn bên xóm nhà lá cuối lớp . Bớt chợt nhận ra tiếng ồn ào và tiếng cười của một vài đứa , khi bị tôi cuốn vào những mẫu chuyện tự chế mang đầy sắc hóm hỉnh của tác giả Văn Cao, anh chàng với biệt tài kể chuyện làm cho lớp có những trận cười xối xả . Như mọi ngày và thế là ‘Thu Diệp không tham gia à?’


Văn Cao thét lớn . Và thế là cũng không tài nào thoát được lời mời mang đầy vẻ đe dọa của anh ta . Tôi đáp :’Có!Có chứ , sao không nhỉ?’.Thật không thể chịu được , là phải tắt tiếng với cả lũ bạn trong lớp . Tôi ngồi tán gẫu một vài mẫu chuyện về những nhân vật trong những bộ phim truyển hình ,rồi tranh thủ thoát ra khỏi nhóm.


Trong khoảng khắc muốn ấn vào nhau những kí ức về người bạn thân yêu của mình, muốn cho những tiếng cười bay xa hơn nữa, trong cái mùa hạ giăng đầy nỗi nhớ này. Bỗng Kim Yến đập thật nhanh vào vai tôi , thủ thỉ :’Này!Thu Diệp, cậu sẽ là người đầu tiên nhé ? ‘.không hiểu cô bạn nói gì, tôi đáp :


-Đầu tiên gì vậy Kim Yến? 


Thì là cái này nè! Cô bé cầm trong tay cuốn sổ trông rất bắt mắt và nói với tôi .Để khỏi phải làm cô thất vọng tôi giật ngay cuốn sổ và nói tiếp :


-Sổ trông đẹp thế này ,Diệp là người viết đầu tiên thì đương nhiên rồi còn phải hỏi.


Cô bạn cười hì và trở về chỗ ngồi của mình trong sự hài lòng. Nhìn những cuốn lưu bút xếp chồng lên nhau, mà tôi như đếm được từng nhịp đập hối hả của thời gian không sao tả dược.Rồi từ góc này nhìn về cửa sổ, không hiểu chàng lãng tử Khoa và cô nàng Viên đang thủ thỉ với nhau điều gì ? Chắc anh ta đang cố để Viên hiểu rằng mình là người đặc biệt đó chăng? Tiếng cười vang lên trong khuôn mặt sung sướng của họ, không tránh khỏi ánh mắt nghi ngờ của mọi người trong lớp.Tôi bật cười trong mãnh tình Romeo và Juliet bao giờ chẳng biết . Và chắc hẳn vì đây là một mùa hè mang nhịp đập hối hã không hề khẽ của thời gian, nên có biết bao điều chưa nói, biết bao điều không nói nỗi thành lời, nói với mọi .


Một vài tiếng quát tháo từ phía hành lang dội lên , thì ra đó là hậu quả của sự chọc ghẹo những cô bé lớp nhỏ mà mấy anh con trai lớp này hay làm mỗi ngày.Tiếng hét trong sự phẫn nộ của cô bé làm cho cả lớp nẩy lên và đáp lại cô bé, cậu Vĩ châm chọc .


- Bé ơi! Đừng có nỗi nóng nổi mụn bây giờ!


Cô bé xị mặt:


-Kệ tui!


Và thế là cả bọn được một trận cười hả hê . Còn cái bộ dạng nhỏ Lệ và Ngọc bị anh chàng Bảo cột tà áo dài vào nhau, chẳng biết xoay sở kiểu gì trông thật buồn cười.Nhưng mọi người có biết chăng, những hình ảnh, những sự việc đó đã đọng lại trong ta nhiều hồi ức đẹp.


Cả lớp như sôi động hơn trong lần chia tay này , chẳng muốn ai phải buồn vì lớp, họ cứ cười mãi từ những câu chuyện của xóm nhà lá, hay những tốp say xưa với những cuốn tạp chí, truyện tranh, hay những trò treo nghẹo buồn cười của những bọn con trai trong lớp.


Chợt tiếng trống vang lên báo hiệu giờ vào lớp.Chúng tôi trỏ lại vị trí của mình và không còn ồn ào rôm rã như trước nữa.Cả lớp trở lại với sự im lặng trong tiết học đầu tiên .Nhìn những hạt mưa rơi dài trên ô cửa,như những sợi nhớ , sợi thương trải dài vô tận trong giờ phút chia tay này.Tôi biết giờ não nề ấy sẽ đến không xa vào một ngày nào đó gần đây, và tôi biết họ cũng như tôi muốn để lại những khoảnh khắc đẹp nào đó , vào dấu nhấn của cuộc đời mình dù là nhỏ nhất.

Truyện cười - Chi đoàn 12C11

Tác dụng
Trong giờ học hóa phần rượu, thầy giáo hỏi :
-Em nào có thể cho thầy biết, rượu có thể tác dụng với thứ gì?
Bạn A đứng lên trả lời:
-Dạ, thưa thầy: rượu có thể tác với mồi ạ!
Cả lớp cười vang lên ….
Còn thầy đứng hình…….?????.
Lạc đề
Trong giờ vật lý thấy B đang ngủ gật .
-        Cô giáo hỏi: em hãy định nghĩa về sóng.
B: thưa cô, ‘Sóng bắt đầu từ gió
                    Gió bắt đầu từ đâu?
                    Em cũng không biết nữa
                   Khi nào ta yêu nhau’.
Cô giáo : ngất ngay tại chỗ…….

Ơn thầy - Chi đoàn 12C11

Ơn thầy

Bao mùa thu đi qua
Thầy xưa nay đã già
Khai trí em thêm sang
Cho cây đời nở hoa
Từng lời giảng yêu thương
Bao lớp trẻ xa trường
Gói hành trang thêm nặng
Nghĩa tình thầy vấn vương
Mai lớn khôn nên người
Khi nào em quên được
Công ơn người đi trước
Dìu dắt chúng em theo.

Mái trường thân yêu - Chi đoàn 12C11

Mái trường thân yêu

Ngày xưa mới bước vào trường
Mình thấy trường lạ và dường như xa
Bây giờ yêu lắm trường ta
Có bằng lăng tím phượng già bóng râm
Có thầy cô giáo âm thầm
Nuôi dưỡng thế hệ mần non trưởng thành
Sân trường có điểm màu xanh
Có những thương nhớ mình dành riêng ai
Bâng khuâng lo lắng một mai
Xa trường ai nhớ về ai ngày nào
Kỉ niệm yêu dấu ngọt ngào
Nụ cười thay những lời chào trên môi
Bên trường chẳng thấy đơn côi
Với bao kỉ niệm bồi hồi khó quên
Nhớ bạn bè những cái tên
Thân thương đã khắc in lên tim mình
Hình ảnh thầy cô tận tình
Trên bục giảng dạy cho mình ước mơ
Cho mình yêu những vần thơ
Yêu lịch sử yêu cõi bờ quê hương
Biết đồng cảm biết yêu thương
Nhìn thầy cô tóc điểm sương vì trò
Biết nhận và cũng biết lo
Những mảnh đời cơ nhỡ niềm cảm thong
Trường ơi nghĩa nước tình sông
Phù đa bồi đắp cây trồng thêm xanh
Thương thầy cô sử ,địa, anh
Toán,sinh,lý,hóa mình đành quên sao
Văn , tin , thể dục, công dân
Cho mình nền tảng một phần tương lai
Dẫu ngày sau lắm chông gai
Xin ai đừng vội quên ai một thời
Chiều nay chiếc lá vàng rơi
Nhân ngày nhà giáo đôi lời vấn vương
Câu thơ gửi trọn niềm thương
Đến Trần Kì Phong mái trường mến yêu.

Tâm sự học trò - Chi đoàn 12C3

Kính tặng cô Lê Thị Trúc - GVCN lớp 12c3

Cô giáo em

Ai cũng lớn lên từ tổ ấm gia đình. Ai cũng có đầy ắm những kỉ niệm về quãng đời học sinh. Ngoài đấng sinh thành của cha mẹ, đối với em nói riêng và tập thể 12c3 nói chung là niềm tôn kính. Chúng em thật may mắn khi được học tập dưới mái trường THPT Trần Kỳ Phong đầy ắp yêu thương. Nơi có những người cha, người mẹ hiền thứ hai. Những người đã chắp thêm đôi cánh, nâng bổng ước mơ bay cao, bay xa mãi. Trước sự ngỡ ngàng, xen lẫn rụt rè từ ngày mới nhận lớp, được dạy dỗ, chăm sóc dưới bàn tay ân cần của cô giáo chủ nhiệm-cô Trúc. Những buổi học quý giá, những bài học bổ ích với sự chỉ bảo tận tình của cô là hành trang vững chắc cho chúng em vào đời. Chúng em xin gửi tới cô lời cảm ơn chân thành từ sâu thẳm trái tim. Chính cô đã dạy cho chúng em biết cách sống, cách làm người, phải biết thương yêu và chia sẻ. Thời gian vẫn lặng lẽ trôi, những trang giáo án vẫn miệt mài trong đêm, không gian lặng lẽ chỉ còn lại tiếng lật sách, bút viết, tiếng gió ngoài khe cửa và tiếng lạch cạch của kim đồng hồ. Và giờ đây chúng em muốn nói với cô lời xin lỗi. Đã có lúc chúng em chưa học bài, đã ương bướng, gan lì, làm cô phải phiền long và đã có những lúc chúng em dỗi hờn vì bị cô la mắng. Để rồi giờ đây và vài tháng ngày ít ỏi nữa thôi, chúng em phải chia tay mái trường yêu dấu, rời xa vòng tay âu yếm của cô. “Hãy hài lòng với những gì mình đang có, khi qua rồi mọi thứ chỉ còn trong tiếc nuối”. Chúng em mới nhận ra một ao ước: “Nếu có ước muốn trong cuộc đời này, hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại”. Dù chỉ một lần, một lần thôi, để một lần nữa được là những đứa học trò của cô, một lần nữa được yêu thương, được quan tâm và thậm chí là được cô la mắng. Ước gì cho thời gian ngừng trôi để biến tất cả trở về nơi ban đầu.

-Sô ny 12C3-

Nuối tiếc - Chi đoàn 12C3

Nỗi tiếc nuối khi sắp phải chia tay bạn bè, thầy cô, mái trường thân yêu.

Thời gian thấm thoát trôi đi chẳng chờ đợi ai cả. Rồi cũng sẽ đến ngày chúng em phải rời xa ngôi trường cấp 3 thân yêu với bao kí ức đẹp đẽ tuổi học trò đầy hồn nhiên vô tư chẳng lo nghĩ gì nhưng lòng vẫn lắm xốn xan vào mỗi độ hè đến. 

Làm sao chúng em quên được lời giảng bài thân quen của thầy cô, những bài học bổ ích của cô thầy đã chắp cánh cho chúng em đôi cánh để bay đến vùng trời tri thức đầy ước mơ, hoài bão.

Chúng em là những học sinh cuối cấp chỉ còn được cùng thầy cô kính mến trường THPT Trần Kỳ Phong đón một mùa Hiến chương cuối cùng, nghĩ đến thôi chúng em đã thấy buồn đến nao lòng. Ngày gặp nhau có mấy ai dám nghĩ đến lúc phải xa rời. Ấy vậy mà thời gian qua sao vô tình quá đến khi giật mình nhận ra thì ngày tháng chia tay đã cận kề. Và rồi những kỉ niệm về Thầy cô bạn bè sẽ mãi khép lại phía sau nhưng nó luôn là những mảnh kí ức tuyệt đẹp được giữ gìn trong trái tim của mỗi học sinh 12c3!

“Bằng lăng ơi làm ơn đừng nở nữa
Tím hững hờ tím ngắt cả hoàng hôn
Ngày chia tay bạn và tôi ngược lối
Cả khoảng trời bỏ lại phía sau lưng.”

-Bích Phượng 12C3-

Lời Cô tâm sự

Lời Cô tâm sự

Nghề giáo được ví như nghề lái đò. Cập bến con thuyền chứa đầy tri thức và bao ước mơ tươi sáng là niềm hạnh phúc của người lái đò.

Người Thầy luôn xứng đáng để mọi người và xã hội tôn vinh. Diễm phúc được là một người trong số đó. Trải qua những năm tháng đứng trên bục giảng điều mà tôi cảm nhận được là’’ Trồng người, dạy chữ phải có niềm say đắm, phải có lòng hướng nhân và có trái tim nồng’’. Mỗi Thầy Cô giáo vẫn luôn là bậc thềm đá nâng đỡ bước chân cho các thế hệ hoc sinh mạnh mẽ tự tin.

Trò ơi!

Sự thành công của một con người giống như một hạt giống khi nảy mầm, phải trải qua bao ngày thăng trầm, chịu đựng nắng gió, giá lạnh, phải lột bỏ những lớp ngoài cũ kỹ mới có thể bén rễ vào niềm tin ở chính hoài bão của mình, trở nên vững chải hơn bao giờ hết trước mọi thử thách. Và cuối cùng là được tặng thưởng.

Món quà Trò dâng Thầy không gì ý nghĩa bằng’’ Hãy là người có ích, hãy bước tiếp ước mơ, hãy tô vẽ cuộc sống hi vọng, hãy chữa được bao bệnh hiểm nghèo, hãy làm xanh đồi núi…’’. Được thế, ấm lòng lắm Trò ơi!

GVCN
Lê Thị Trúc

Truyện cười - Viết đơn

Viết đơn
- Thầy giáo: Nếu trong lớp có 1 bạn hay bắt nạt em và các bạn khác thì em sẽ xử lí như thế nào?
- Học sinh: Thưa thầy em sẽ viết đơn…
- Thầy giáo: Tốt lắm, em biết viết đơn để tố cáo những hành vi xấu như vậy là rất tốt.
- Học sinh: Thưa Thầy, em sẽ viết đơn xin chuyển lớp ạ!
- Thầy giáo:!!!

Triết học
Trong giờ triết học:
- Thầy: Em hiểu thế nào về câu danh ngôn:” Trên con đường thành công không bao giờ có vết chân của kẻ lười biếng?’’
- Học sinh(tỏ ra hiểu biết): Thưa Thầy, vì kẻ lười biếng không bao giờ đi bộ, anh ta đi… xe ạ!
- Thầy(choáng)

Tuyển tập thơi về thầy cô - Sưu tầm

THẦY 
Cơn gió vô tình thổi mạnh sáng nay 
Con bỗng thấy tóc thầy bạc trắng 
Cứ tự nhủ rằng đó là bụi phấn 
Mà sao lòng xao xuyến mãi không nguôi 
Bao năm rồi ? Đã bao năm rồi hở ? Thầy ơi ... 
Lớp học trò ra đi, còn thầy ở lại 
Mái chèo đó là những viên phấn trắng 
Và thầy là người đưa đò cần mẫn 
Cho chúng con định hướng tương lai 
Thời gian ơi xin dừng lại đừng trôi 
Cho chúng con khoanh tay cúi đầu lần nữa 
Gọi tiếng thầy với tất cả tin yêu ... 


LỜI CỦA THẦY 
Rồi các em một ngày sẽ lớn 
Sẽ bay xa đến tận cùng trời 
Có bao giờ nhớ lại các em ơi 
Mái trường xưa một thời em đã sống 
Nơi đã đưa em lên tầm cao ước vọng 
Vị ngọt đầu đời bóng mát ca dao 
Thủa học về cái nắng xôn xao 
Lòng thơm nguyên như mùi mực mới 

Dẫu biết rằng những tháng ngày sắp tới 
Thầy trò mình cũng có lúc chia xa 
Sao lòng thầy canh cánh nỗi thiết tha 
Muốn gởi các em thêm đôi điều nhắn nhủ 

Một lời khuyên biết thế nào cho đủ 
Các em mang theo mỗi bước hành trình 
Các em lúc nào cũng nhớ đừng quên: 
Sống cho xứng với lương tâm phẩm giá... 

Rồi các em mỗi người đi mỗi ngã 
Chim tung trời bay bỗng cánh thanh niên 
Ở nơi đâu: rừng sâu, biên giới khắp ba miền 
Ở nơi đâu có thầy luôn thương nhớ 


Khi thầy về nghỉ hưu 
Cây phượng già treo mùa hạ trên cao 
Nơi bục giảng giọng thầy sao chợt thấp: 
"Các con ráng… năm nay hè cuối cấp…" 
Chút nghẹn ngào… bụi phấn vỡ lao xao. 

Ngày hôm qua hay tự tháng năm nào 
Con nao nức bước vào trường trung học 
Thương cây lúa hóa thân từ hạt thóc 
Thầy ươm mùa vàng, đất vọng đồng dao. 

Mai thầy về, sân trường cũ nằm đau? 
Hay nỗi nhớ lấp vùi theo cát bụi? 
Dẫu cay đắng, dẫu trăm nghìn đau tủi 
Nhọc nhằn nào thầy gửi lại ngày sau? 

Mai thầy về, mùa gọi nắng lên cao 
Vai áo bạc như màu trang vở cũ 
Con muốn gọi sao lòng đau nghẹn ứ 
Đã bao lần con ngỗ nghịch thầy ơi!




Không đề 

Cầm bút lên định viết một bài thơ 
Chợt nhớ ra nay là ngày nhà giáo 
Chợt xấu hổ cho những lần cao ngạo 
Thì ra con cũng giống bấy nhiêu người. 

Cầm bút lên điều đầu tiên con nghĩ 
Đâu là cha, là mẹ, là thầy… 
Chỉ là những cảm xúc vu vơ, tầm thường, nhỏ nhặt… 
Biết bao giờ con lớn được, 
Thầy ơi ! 

Con viết về thầy, lại “phấn trắng”,”bảng đen” 
Lại “kính mến”, lại “hy sinh thầm lặng”… 
Những con chữ đều đều xếp thẳng 
Sao lại quặn lên những giả dối đến gai người . 

Đã rất chiều bến xe vắng quạnh hiu 
Chuyến xe cuối cùng bắt đầu lăn bánh 
Cửa sổ xe ù ù gió mạnh 
Con đường trôi về phía chẳng là nhà… 

Mơ màng nghe tiếng cũ ê a 
Thầy gần lại thành bóng hình rất thực 
Có những điều vô cùng giản dị 
Sao mãi giờ con mới nhận ra.

Em vẫn thường nhắc đến mùa thu
Bông cúc vàng cánh mềm như tuổi nhỏ
Bài tập đọc năm nao em còn nhớ
Dẫu bây giờ em đã biết làm thơ

Đọc chữ O cô dặn phải tròn môi
Chỉ vậy thôi, chao ôi, sao mà khó!
Lỗi tại con chuồn chuồn cánh đỏ
Mải rong chơi nên em chẳng thuộc bài

Chỉ mỗi chữ O em đọc sai
Dường như cô già đi mấy tuổi
Đến khi em hiểu điều đơn giản ấy
Cô giáo ơi, tóc cô bạc hết rồi!

Em hiểu, mỗi sợi tóc đổi màu kia
Là một lớp người lớn lên và biết sống
Mặt đất như trời xanh mơ mộng
Bông cúc vàng nên buổi sáng vô tư.

Khởi đầu cho một chuyến đi xa
Lối trường cũ thoảng hương cỏ mật
Bài tập đọc khóa bình minh thứ nhất
Cả cuộc đời cô dõi bóng theo em ...


Người lái đò -Thảo Nguyên 
Một đời người - một dòng sông...
Mấy ai làm kẻ đứng trông bến bờ,
"Muốn qua sông phải lụy đò"
Đường đời muôn bước cậy nhờ người đưa ... 

Tháng năm dầu dãi nắng mưa,
Con đò trí thức thầy đưa bao người.
Qua sông gửi lại nụ cười
Tình yêu xin tặng người thầy kính thương.

Con đò mộc - mái đầu sương
Mãi theo ta khắp muôn phương vạn ngày,
Khúc sông ấy vẫn còn đây
Thầy đưa tiếp những đò đầy qua sông...

Khi thầy về nghỉ hưu

Cây phượng già treo mùa hạ trên cao
Nơi bục giảng giọng thầy sao chợt thấp:
"Các con ráng… năm nay hè cuối cấp…"
Chút nghẹn ngào… bụi phấn vỡ lao xao.

Ngày hôm qua hay tự tháng năm nào
Con nao nức bước vào trường trung học
Thương cây lúa hóa thân từ hạt thóc
Thầy ươm mùa vàng, đất vọng đồng dao.

Mai thầy về, sân trường cũ nằm đau?
Hay nỗi nhớ lấp vùi theo cát bụi?
Dẫu cay đắng, dẫu trăm nghìn đau tủi
Nhọc nhằn nào thầy gửi lại ngày sau?

Mai thầy về, mùa gọi nắng lên cao
Vai áo bạc như màu trang vở cũ
Con muốn gọi sao lòng đau nghẹn ứ
Đã bao lần con ngỗ nghịch thầy ơi!

Truyện ngắn

Người thầy và những tờ tiền cũ


900.000 đồng, nó cứ mân mê những đồng 10.000 đã cũ mà thèm một góc không có ai để khóc.

Cuối cùng nó cũng đậu đại học. Người đầu tiên nó muốn thông báo tin quan trọng ấy không phải là ba hay mẹ nó mà là người thầy kính yêu của nó…

Nhà nó nghèo, lại đông anh em, quê nó cũng nghèo nên từ lâu chẳng có mấy ai dám nghĩ đến chuyện cho con vào đại học. Ba mẹ nó cũng vậy, phần vì quá nghèo, phần là vì nghĩ đến điều kiện của con mình “làm sao mà chọi với người ta”!… Thầy là người duy nhất ủng hộ nó, cho nó niềm tin rằng “mình có thể”.

Vui mừng chẳng được bao lâu, bao nhiêu lo lắng tràn về vây lấy nó… Năm năm trời, hàng trăm thứ tiền như bầy ong vo ve trong đầu nó.

Rồi thầy đến mang cho nó một lô sách, vở mà nó đoán là những bài học “nhân-lễ-nghĩa” của thầy, dúi vào tay nó một gói nhỏ mà thầy bảo là “bí kíp” rồi dặn chỉ lúc nào khó khăn nhất mới được mở ra. Nó đã không “cảnh giác” thừa. Gói “bí kíp” mà lúc nhận từ tay thầy nó đã ngờ ngợ là một xấp những tờ tiền 10.000đ bọc trong hai lớp nilon cũ kỹ, những tờ tiền được vuốt phẳng phiu phần nhiều đã nhàu nát mà nó tin rằng thầy đã để dành từ lâu lắm! 900.000đồng, nó cứ mân mê những đồng 10.000 đã cũ mà thèm một góc không có ai để khóc.

Đã hai năm kể từ cái ngày thầy lặn lội lên Sài Gòn thăm nó, dúi vào tay nó những đồng 10.000 nhọc nhằn rồi lại vội vã trở về. Sau đó thầy chuyển công tác. Hai năm, thỉnh thoảng nó vẫn nhận được những đồng 10.000 của thầy (lạ thay, lại vào những lúc tưởng chừng như nó bế tắc nhất!)… Hai năm, nó vẫn chưa một lần về thăm thầy.

Trưa, mới đi học về, mẹ điện lên báo: “Thầy H. mất rồi!”. Nó chỉ lắp bắp hỏi được ba chữ: “Sao thầy mất?”, rồi sụp xuống khi mẹ cũng nghèn nghẹn ở đầu dây bên kia: “Thầy bệnh lâu rồi mà không ai biết. Ngày đưa thầy vào viện, bác sĩ chụp hình mới biết thầy đã hư hết lục phủ ngũ tạng rồi, chưa ai kịp đi thăm thì thầy đã…”.

Nó bỏ hết mọi sự leo lên xe đò. Trong cái nóng ban trưa hầm hập với cơn say xe mệt mỏi, nó thấy thầy hiền hậu đến bên nó, dúi vào đôi tay nóng hổi của nó những tờ 10.000 đồng lấp lánh… Đến bây giờ nó mới để ý thấy thầy đã xanh xao lắm, bàn tay tài hoa khéo léo ngày xưa đã gân guốc lên nhiều lắm… Nó chợt tỉnh, nước mắt lại lăn dài trên má, trái tim nó gào lên nức nở: “Thầy ơi… sao không đợi con về…!?”.

Vì nó cứ đinh ninh: nếu đổi những đồng 10.000 kia thành thuốc, thầy sẽ sống cho đến khi nó kịp trở về.

Tậm sự - Chi đoàn 12C3

Tâm tình, sự biết ơn của chúng em dành cho thầy cô .Người phụ nữ dịu dàng mẫu mực mà chúng tôi sắp đề cập tới chính là cô giáo tôi – cô Lê Thị Trúc. Mặc dù chỉ mới quen cô sau 3 tháng cô làm chủ nhiệm lớp chúng tôi nhưng chúng tôi đã có những ấn tượng rất tốt về cô. Trước tiên cô là một cô giáo mẫu mực, cô giảng như người mẹ hiền chỉ dạy cho chúng tôi đường đi nước bước, cách đối nhân xử thế trong cuộc sống này. Cô hơi nghiêm khắc ,nhưng cái nghiêm khắc ấy chưa bao giờ là sai cả, nghiêm khắc là để chúng em nhìn nhận lại bản thân mình và sửa chữa lỗi lầm của mình. Chúng em nhìn thấy sự ân cần, quan tâm trong mỗi hành động của cô. Cô là mẹ và chúng em là những đứa con luôn nấp mình dưới đôi cánh ấm áp và đầy tình thương của mẹ. Cô mang đến cho chúng tôi cảm giác an tâm đến kì lạ. Chúng em thích nhất là mỗi khi nhìn cô cười –một nụ cười mới thân thiện làm sao. Năm nay đã là năm cuối cấp rồi, chúng tôi rất sợ cảnh phải xa nhau, xa những người bạn, xa thầy cô, xa mái trường thân thương và đặc biệt là xa người mẹ hiền lành. Sắp tới đây là ngày 20-11, ngày của toàn thể những bậc thầy cô. Chúng em muốn nhắn gửi một lời chúc nho nhỏ cho người mẹ hiền ấy rằng:

“Chúng con chúc mẹ 20-11 vui vẻ, hạnh phúc và mong rằng mẹ sẽ bước cùng chúng con trên con đường học vấn ”.

Tuyển tập thơ - Chi đoàn 12C3

Ly Biệt
Kỷ niệm sẽ bạc phai
Khi lòng người vội xóa
Nhưng sẽ là tất cả
Nếu lòng người còn ghi.
-TốHuyên-

Xin Cho Tôi

Xin cho tôi được trở lại
Dù chỉ một lần thôi
Được sống quãng đời thơ dại
Hồn nhiên áo trắng học trò.
Con thèm được nghe thầy giảng
Thèm được ăn vụng giữa giờ
Thèm được thả hồn thơ mộng
Đu đưa theo mấy vần thơ.
-Thảo Phương-

Tình yêu học trò

Có một cành hoa mang tên học trò
Và một tình yêu tỏa hương từ phấn
Khi trời còn xanh là còn trong sáng
Khi tôi còn thở là còn tình yêu.
-Thảo Phương-

Hành trang vào đời

Hành trang vào đời

Thời gian như một cỗ máy vĩnh cửu cứ thế trôi đi không bao giờ quay trở lại. Mới ngày nào chúng em vẫn còn là những cô cậu lớp 10 rụt rè, bỡ ngỡ chưa quen trường lớp rồi thấm thoát nay đã là những anh chị 12 - học sinh cuối cấp và sắp phải rời xa ngôi trường cấp ba yêu thương với bao kỉ niệm buồn vui tuổi học trò đầy hồn nhiên thơ mộng. Tuy sẽ không còn học ở trường nữa nhưng chúng em sẽ nhớ lắm những bài giảng thân quen gần gũi mang đến cho chúng em biết bao kiến thức bổ ích của thầy cô. Ấy là những hành trang vô cùng quý giá mà chúng em sẽ mang theo để bước vào đời, vào một cuộc sống mới mà ở nơi ấy chúng em biết rằng nó sẽ không yên bình trôi qua như những ngày còn học ở mái trường THPT Trần Kỳ Ph ong này mà sẽ có nhiều lắm những khó khăn thử thách, khi ấy những lời dạy dỗ của thầy cô sẽ giúp chúng em vượt qua những rào cản để từng bước tiến đến gần hơn với những ước mơ của mình, để trở thành người công dân tốt không phụ công dạy dỗ, không phụ lòng mong mỏi của thầy cô.


-Bích Phượng 12C3-

Người lái đò - Chi đoàn 12C3

Người lái đò

“Mỗi đời người một dòng sông
Mấy ai là kẻ đứng trông bên bờ
Qua sông thì phải lụy đò
Con đò tri thức cậy nhờ người đưa”

      Kính tặng thầy cô trường THPT Trần Kỳ Phong
      Nhân dịp Hiến chương ngày Nhà Giáo Việt Nam 20-11, thay mặt tập thể lớp 12c3 trường THPT Trần Kỳ Phong, kính chúc các thầy cô có một ngày kỉ niệm tràn đầy ý nghĩa. Tình cảm thầy cô và nhà trường dành cho chúng em từ khi mới bỡ ngỡ bước vào ngôi trường cấp 3 thân yêu này, chúng em sẽ chẳng khi nào đong đếm hết được. Nhưng hôm nay, nhân ngày đặc biệt mà toàn quốc đều nghĩ về hai từ “Nhà giáo”,chúng em xin được bày tỏ lòng thành kính của mình đối với công ơn giảng dạy và bảo ban của các thầy cô, các anh chị đi trước và thế hệ học sinh sau này.

Alexander từng nói thế này: “Tôi mang ơn cha mẹ cho tôi sự sống. Nhưng tri ân thầy tôi đã dạy tôi sống đẹp”. Thật vậy, những lời dạy dỗ của thầy cô sẽ giúp chúng em vượt qua những cám dỗ để từng bước hoàn thiện bản thân, trở thành người công dân tốt không phụ công dạy dỗ, không phụ lòng mong mỏi của thầy cô.

-PhươngThảo-

Ca dao, tục ngữ - Sưu tầm

“Một chữ là thầy, nửa chữ cũng là thầy.” – Tục ngữ Việt Nam

"Không thầy đố mày làm nên" – Tục ngữ Việt Nam

“Mùng một tết cha, mùng hai tết mẹ, mùng ba tết thầy” – Tục ngữ Việt Nam

"Đếm sao hết lá trên rừng,

Kể sao cho xiết công ơn cô thầy" – Ca dao Việt Nam

"Muốn sang thì bắc cầu kiều, muốn con hay chữ phải yêu kính thầy." - Tục ngữ Việt Nam

Lời ngỏ - Chi đoàn 12C3

    Thầy Cô giáo kính mến!

    Nhà giáo – nghề được xem là cao cả nhất. Thầy cô – những con người được xem là cao cả nhất. Như những người lái đò ngày đêm âm thầm đưa khách sang sông, thầy cô lặng lẽ ngày đêm đưa biết bao thế hệ học trò đến với mảnh đất tri thức đầy màu mỡ để ươm mầm cho các chồi non tương lai của đất nước. Những đêm thầy lên giáo án, những ngày nắng mưa không hề quản ngại, thầy cô vẫn miệt mài trên bục giảng chỉ mong sao mang kiến thức đến cho lũ học trò nhỏ hiếu học. Phải chăng bụi phấn đã làm tóc thầy bạc để những mái đầu xanh kia trưởng thành đi dựng xây đất nước. Công ơn thầy cô như núi cao, biển cả biết đếm sao cho hết. Thay lời muốn nói, chúng em xin kính gửi đến thầy cô những vần thơ, câu chuyện mà chúng em đã dành tất cả công sức và tâm huyết gửi vào trong đó để kính tặng thầy cô trường THPT Trần Kỳ Phong như một món quà ý nghĩa mà chúng em – 41 học sinh lớp 12C3 kính gửi đến thầy cô nhân ngày nhà giáo Việt Nam 20-11. Và chúng em kính chúc thầy cô lời chúc sức khỏe, tràn ngập niềm vui trong cuộc sống để sẽ mãi là những con đò tận tuỵ, kiên nhẫn đưa các thế hệ học trò qua đại cương kiến thức mênh mông.
-Bích Phượng-

Nghĩ về thầy cô

Nghĩ về thầy cô
      Có lẽ trong cuộc đời của mỗi con người, ngoài cha mẹ là những bậc sinh thành, thầy cô giáo cũng có công lao rất lớn. Còn đối với những học sinh như chúng em đang ở độ tuổi cấp sách đến trường thì thầy cô như người cha người mẹ thứ 2 của chúng em vậy. Ôi! 2 chữ “thầy cô” rất là thiêng liêng và cao cả. Là người đưa chúng em đến bến bờ tương lai. Người ta thường nói, thầy cô như “người lái đò” đưa chúng em là “hành khách” qua sông đến một bến bờ của riêng mình. Dạy cho chúng em biết rằng cuộc sống có nhiều chông gai, khó khăn và vất vả, nhưng cũng có nhiều niềm vui và hạnh phúc. Nhờ sự chỉ dẫn tận tình mà từ đó chúng em vượt qua những khó khăn của cuộc sống. Rồi từng ngày lớn lên và bước lên những bậc cao hơn của nấc thang tri thức. Chúng em luôn tự hào là học sinh của trường, không chỉ vì được học tập trong môi trường tốt mà còn có sự chỉ dẫn tận tình của thầy cô giáo trong trường. Không chỉ đơn thuần là cho chúng em những bài giảng hay, những kiến thức mới, mà còn là người dạy chúng em cách làm người để mai sau có một cuộc sống tốt đẹp hơn. Thầy cô và mái trường như là gia đình thứ hai của mỗi cô cậu học trò chúng em vậy. Bọn em sẽ mãi cố gắng chăm chỉ học tập để không phụ lòng thầy cô đã cố công dạy bảo tui em trong những tháng ngày qua.
-Lệ Hà-

Thầm lặng – Người đưa đò

Thầm lặng – Người đưa đò

“Công cha áo mẹ chữ thầy
Gắng công mà học có ngày thành danh”
      Thầy cô là những người đưa chúng em đến bến bờ tương lai. Ngày ngày dạy bảo không ngại khó khăn vất vả để truyền đạt cho chúng em những kiến thức mới, bổ ích, vun đắp những thành công để chúng em bước vào đời. Hi sinh cả tuổi đời thanh xuân của mình để dẫn dắt lũ học trò chúng em. Nhưng nào ai biết, phía sau những con người ấy, họ luôn ấp ủ khát vọng cháy bỏng muốn uốn nén dạy dỗ học trò của mình nên người biết nhường nào. Vậy mà đôi lúc chúng em vô tình làm cho thầy cô phiền lòng, buồn bã, nói những lời không đáng nói, nhưng lúc nào thầy cô cũng rộng lượng, tha thứ bỏ qua cho chúng em. Thầy cô ơi! Đây cũng là lúc chúng em bày tỏ nỗi niềm của mình đối với những người ngày ngày đưa thế hệ trẻ sang sông. Dù mai đây phải xa mái trường thân yêu này thì chúng em sẽ không bao giờ quên công ơn dạy dỗ của thầy cô. Chúng em tự hứa với lòng mình rằng sẽ mạnh mẽ và làm sao để đôi chân có thể cứng cáp, dẻo dai để bước qua những khó khăn gian khổ thăng trầm của cuộc đời. Sống tốt để làm thầy cô hãnh diện về chúng em. Thầy cô như ngọn lửa hồng thắp sang tương lai tươi đẹp của chúng em.

-Lệ Hà-

Lời Tri Ân

Lời Tri Ân

Thầy cô cho em cuộc sống mới
Cho những tiếng cười rộn rã tuổi còn thơ
Dù những lúc buồn hay những lúc vu vơ
Thì thầy cô vẫn mãi là người dẫn lối
Đưa em ra khỏi con đường u tối
Ươm mầm cho em những ước mơ xanh
-Lệ Hà 12C3-

Giai điệu yêu thương

Kính tặng thầy cô Trường THPT Trần Kỳ Phong nhân ngày 20-11


Giai điệu yêu thương

Nhân ngày hiến chương nhà giáo
20/11 của hằng năm
Chỉ một bài thơ mà bao ân nghĩa
Chúng em tha thiết kính tặng cô thầy
Thầy cô trường mình kính yêu!
Cái tên thương nhớ là Trần Kỳ Phong
Thầy Vinh hiệu trưởng điển trai
Buồn vì thầy chuyển công tác mất rồi
Giờ là thầy Hạnh trang nghiêm
Tuy hiệu trưởng mới nhưng nhanh hoà đồng
Hiệu phó thầy Bình, thầy Phiêu
Chào cờ nào cũng nhắc em bao điều
Cô Trúc chủ nhiệm xinh xinh
Miệng cười hoa nở đoan trang diệu hiền
Cô Phượng duyên dáng môi hồng
Dạy em tự chọn môn Văn làm người
Thầy Quang lịch lãm hay cười
Dạy em làm toán nhân chia cộng trừ
Cô Thanh dạy địa tươi cười
Giúp em giải thích có ngày và đêm
Cô Nga trông thật điệu đà
Dạy em sinh học tuy khó mà vui
Cô Huệ nghiêm khắc nhưng hiền
Dạy em Ngoại Ngữ tươi cười dễ thương
Cô Hương hát ai cũng mê
Ngọt ngào như tiếng mẹ ru vỗ về
Còn bao nhiêu nữa thầy cô
Cô Cẩm, cô Diệu, cô Chi, cô Hà
Cô nào cũng thật đảm đang
Dạy em yêu quý quê hương bản làng
Thầy Hoài, thầy Đức, thầy Thông
Thể dục buổi sáng nhịp nhàng khoẻ vui
Kể sao cho hết ân tình
Thầy cô dạy bảo cho mình lớn khôn
Suốt đời em mãi khắc ghi 
Công ơn dạy dỗ chúng em thành người.

-Thảo Phương 12C3-

Truyện cười


Tăng tốc
Trong giờ vật lý, thầy hỏi trò:
-        Thầy: Nếu bây giờ chúng ta đang di chuyển với vận tốc cực cao sau đó dừng đột ngột thì sao?
-        Trò:Thì chắc chắn chúng ta sẽ vào bệnh viện ạ.

Phát minh
Trong giờ địa, cô giáo hỏi Tôm
-        Cô: Tôm, em hãy cho cô biết Châu Mĩ nằm ở đâu?
-        Tom( chỉ vào bản đồ): Thưa cô, đây ạ
-        Cô: Jerry, em đứng lên cho cô biết ai đã tìm ra Châu Mĩ?
-        Jerry: Thưa cô là bạn Tôm ạ!

Thứ Năm, 3 tháng 12, 2015

Những bài hát về mái trường và thầy cô.




Chúc các bạn nghe nhạc vui vẻ


Một số hình ảnh đẹp về trường THPT Trần Kỳ Phong

Lời tri ân

Kính gởi thầy Trường trung học phổ thông Trần Kỳ Phong

       Hai mươi mười một đến rồi

Long em xao xuyến viết một bài thơ
       Dâng lên kính tặng thầy
Những người chắp cánh ước bao đời
       Bài thơ em viết hôm nay
Mang đầy ân nghĩa dâng thầy tặng
       Các thầy các kính yêu
Cho em nhắn gửi muôn điều thiết tha
       Thầy Hạnh hiệu trưởng trang nghiêm
Chào cờ nào cũng nhắc em bao điều
      Khuyên em đi học chuyên cần
Vệ sinhsức khỏe, an toàn giao thông.

Truyện cười sưu tầm



Người lái đò trên dòng đời


Một dòng đờimột dòng sông
Mấy  ai   kẻ  đứng  trông  bến  bờ
      Muốn qua sông phải đò
Đường đời muôn bước phải nhờ người đưa
      Tháng năm đầu dãi nắng mưa
Con đò tri thức thầy đưa bao người
      Qua sông gửi lại nụ cười
Tình yêu con gửi lại người cha thương
       Con đò mộcmái đầu sương
Theo con đi khắp muôn phương mai này
        Khúc sông ấy vẫn ngày ngày
Thầy đưa những chuyến đò đầy qua sông
(St)